Cao Bằng không ồn ào như Sa Pa, không náo nhiệt như Đà Lạt, nhưng lại mang vẻ đẹp nguyên sơ khiến tim bạn dịu lại ngay khi chạm mắt. Những ngày tháng 3, tôi và hai người bạn đồng hành đã phượt bằng xe máy từ Hà Nội lên Cao Bằng – một hành trình không quá dài, nhưng đủ để khơi dậy lại khát vọng xê dịch tưởng như đã ngủ quên sau mùa dịch.

Thác Bản Giốc hiện ra như một bức tranh sống động – với làn nước trắng xóa tuôn trào, âm thanh rì rào như lời mời gọi.
Hồ Thang Hen, nằm giữa rừng già, trong veo như tấm gương soi trời.


Chúng tôi dựng trại ở Trùng Khánh, nhóm lửa nấu mì gói, kể chuyện dưới trời sao miền biên giới. Mọi mệt nhọc tan biến khi bạn nhìn thấy núi rừng bao quanh – và hiểu rằng: sống chậm lại đôi khi chính là cách tiến về phía trước.